Elise
20-05-07, 16:07
Hôm nay, đọc được bài phỏng vấn anh giai Quốc Trung trên Netmode và Vnexpress, em cảm thấy quá bức xúc về thái độ và suy nghĩ của con người bây giờ. Em xin khẳng định là con Thanh Lam là một con ph... ngay cả khi em không hâm mộ anh giai Quốc Trung. Con này, từ hồi mười mấy tuổi đã cưới một thằng già bạn bố nó rồi sau mới cưới Quốc Trung. Nó tự nhận nó là con đàn bà bản năng - một dạng Lê Vân yêu và fukc - nhưng em phải nói thật con này là một con ph...
Vì con người ta hơn con vật ở chỗ có lý trí và trách nhiệm. Đ' thể nào có cái loại trên đời, cứ n ứng lên là dạng háng ra đ' suy nghĩ đến chồng con và những người thân mình suy nghĩ gì. Em kể cho các bác nghe một chuyện thế này, phố nhà em có một con đường mới làm còn chưa xong nên chưa cho người đi lại nhiều mà chủ yếu là người trong khu đi ra đi vào. Chiều hôm nọ em đi qua thấy có con mèo ngồi trên nắp cống thì nghĩ là của nhà ai chạy ra đấy ngồi. Đến sáng nay đi ra thì nghe mấy bà hàng nước kể đó là con mèo của nhà kia, người ta bảo nó là bị hen nên vứt ra đấy. Con mèo này còn bé, còm nhom nhom, khật khừ ngồi đấy suốt một hôm liên - SUỐT MỘT HÔM LIỀN - không dám chạy đi đâu vì cái nắp cống đấy là trước cửa nhà nó. Đến tối hôm qua thì một cái xe đi tối về chẹt chết nó. Bét cả xác ra đấy. Em không thể tưởng tượng nổi những người chủ của nó nghĩ gì về chuyện ấy?
Chúng ta được sinh ra, được dậy dỗ - có lẽ chỉ mình em và một số ít các bác sinh ra trong thời bao cấp - theo những lý tưởng, sách vở của Cộng Sản hay gì gì đó. Vì vậy chúng ta thực sự tin vào một cuộc sống tốt đẹp. Cái thời bố mẹ chúng ta, không ở đâu có ly dị, có giai gái, đĩ điếm. Thế mà bây giờ những chuyện ấy xảy ra hàng ngày. Em về nhà không biết giải thích với con bé nhà em - năm nay 4 tuổi - như thế nào về chuyện con mèo? Nó hỏi em là sao người ta không nuôi con mèo nữa? Sao không đưa nó đi bác sĩ? Nó rên hừ hừ là bị sốt, phải cho nó uống thuốc? Rồi con sẽ không xuống đường vì con sợ xe, con sẽ chỉ chơi trên vỉa hè...
Em thực sự không hiểu những đứa con của cái con phờ Thanh Lam kia lớn lên chúng nó sẽ nghĩ gì? Chúng nó có thể sẽ chẳng thấy phiền trách gì mẹ nó, chúng nó có thể sẽ chẳng bao giờ có một gia đình hạnh phúc hơn cái gia đình nó đang có để mà so sánh, nhưng một điều không thể phủ nhận là chúng nó không có mẹ. Hay chúng nó cũng sẽ rặn ra một loạt năm sáu đứa trẻ và vứt vung vứt vãi con cái chúng nó như vậy vì mẹ chúng nó cũng như thế? Và con Thanh Lam nó là người người chứ không phải là chó mèo hay chủ của con mèo ở đầu phố nhà em để khi nó n ứng lên thì nó tống cổ bọn con cái nó đi như thế rồi bỏ theo giai. ĐCM, chúng nó bảo là đi theo tiếng gọi tình yêu? Tình yêu hay là tiếng gọi con chim? Vì tình yêu, vậy nó không có tình yêu với con nó à? Vậy chồng nó không yêu nữa thì tình nghĩa chả có cái đe'o gì nữa à?
Thật sự, em từng biết và có kinh nghiệm, rằng tình yêu đôi lứa sẽ không còn nồng thắm nữa sau một vài năm gần gũi, chung sống. Nhưng liệu có phải vì thế mà ai cũng có quyền nói rằng "Tôi không còn tình yêu nữa..." và bỏ đi không cần ngó ngàng đến mọi chuyện khác nữa không? Chúng ta có được phép nuôi một con chó con mèo, nuôi một đứa trẻ con rồi đến khi nó ốm đau hay làm ta chán, ta sẽ quẳng nó ra đường mặc kệ xe cộ, mưa gió mà không bị làm sao không? Các bạn có thể bảo em là sẽ có tòa án lương tâm, sự thật em chẳng bao giờ tin cái lũ ấy chúng nó nghĩ rằng như vậy là sai. Chúng nó sẽ nghĩ rằng chúng nó sống thật với mình và theo bản năng, là đáng khao khát. Chẳng nhẽ bây giờ chúng ta đang sống trong một xã hội như thế? Chẳng nhẽ bây giờ mót đái thì vạch quần ra đái giữa đường? Càng ngày em càng cảm thấy cuộc sống của chúng ta bị biến thành lệch lạc với cái kiểu tuyên truyền lá cải như thế này. Người ta phải học cách sống có trách nhiệm và sống như một người lớn đàng hoàng, trước khi quay lại để biến thành một con lợn n ứng tình chổng mông tứ tung ra cho đàn ông chứ?
Quốc Trung chưa bao giờ oán giận Thanh Lam
"Tiếc người cũ thì không, tôi chẳng đến nỗi dở hơi thế đâu. Tôi cũng chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cho người đàn bà mình định chung sống. Suy nghĩ về một gia đình mới với những ổn định ư? Nói là không thì không đúng nhưng càng ngày tôi càng cảm giác vừa ngại vừa sợ vừa xa dần", nhạc sĩ chia sẻ.
- Khoảng thời gian quá dài sau một sự đổ vỡ không êm ả, lý do gì khiến anh vẫn chưa thực sự tìm được người đàn bà cho mình để xây dựng gia đình mới?
- Thực ra mọi người hay suy diễn, nhưng chuyện lại rất đơn giản. Tình yêu thời tuổi trẻ thiên về bản năng, yêu và tin chắc mình có thể sống với cô gái mà mình yêu cả đời, nhưng càng thêm tuổi càng ngại hơn.
Nhiều người hỏi có phải tôi tiếc thương quá khứ? Tiếc người cũ thì không, tôi chẳng đến nỗi dở hơi thế đâu. Tôi cũng chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cho người đàn bà mình định chung sống. Suy nghĩ về một gia đình mới với những ổn định ư? Nói là không thì không đúng nhưng càng ngày tôi càng cảm giác vừa ngại vừa sợ vừa xa dần.
- Vậy anh nghĩ sao về chuyện sẽ công khai với những người phụ nữ yêu anh sau Lam rằng anh sẽ không kết hôn với họ?
- Quan hệ tình cảm mà đặt trước giới hạn đó thì rất chán và không có sự tôn trọng. Thực ra tôi không thể hiện mình là người chỉ cần có tình cảm mà không cần gì nữa. Nhưng nếu quan hệ không thể đi xa hơn thì bằng cách này cách khác tôi cũng cho người phụ nữ biết điều đó. Đó cũng là sự đau khổ dằn vặt cho chính tôi chứ không sung sướng như mọi người tưởng tượng đâu.
- Một người đàn ông làm nghệ thuật - riêng điều đó đã bao hàm sự không thể rõ ràng ranh giới giữa lý trí và cảm xúc. Vậy một người như anh thì sao?
- Cũng thế cả thôi. Người ta có thể biết được mình làm gì trong công việc nhưng khó mà bắt đầu, khó mà kiểm soát được cuộc sống, gia đình, tình yêu. Tôi sống với hai đứa bé con tôi mãi, rồi như trở thành thói quen, sống một mình lại thích.
Tôi biết có những người phụ nữ yêu tôi thật lòng, có tình cảm với tôi và bao giờ cũng hướng đến chuyện hôn nhân. Có trường hợp tôi trả lời, có trường hợp tôi phải lẩn tránh. Cũng có thể do tôi yêu chưa đủ đến mức độ sẵn sàng hy sinh mọi thứ. Nhưng cũng có người phụ nữ tôi rất yêu, dù vậy để dẫn đến một gia đình lại quá nhiều vật cản nên tôi không dám đánh đổi.
- Vậy người đàn ông lý trí và cảm xúc Quốc Trung, người đàn ông yêu nhiều mà trước hôn nhân thì luôn ngập ngừng, suy tính... đã lựa chọn Thanh Lam ngày xưa vì điều gì?
- Nói là lựa chọn thì không đúng, vì lựa chọn thì phải có nhiều người, rồi "giữa đám đông chọn lấy một người". Tôi và Lam gắn kết qua công việc rồi yêu nhau 6-7 năm, gắn kết tương đối sâu. Với Thanh Lam, thực ra tôi chưa bao giờ có cảm giác không nắm bắt được người đàn bà ấy. Trong suốt quãng thời gian chung sống tôi đã luôn cảm thấy mình đi đúng hướng và cuộc sống rất êm đẹp.
Khi ấy trẻ và có thể cả hai cùng cảm thấy không thể thiếu được nhau, không thể rời nhau. Để rồi sau này tôi mới hiểu cuộc sống không chỉ có bản năng mà còn cần sự hiểu biết và rất nhiều yếu tố khác nữa. Dù rằng khi nhận ra điều đó thì người đàn bà ấy đã không còn là của mình.
- Cho đến khi đứng trước sự đổ vỡ mà mình không phải là người được quyền chủ động, khi Thanh Lam quyết định ra khỏi cuộc sống của anh, anh thấy thế nào?
- Tất nhiên sau khi chia tay, tôi bị sốc và cảm giác đó kéo dài cũng tương đối. Không chỉ sốc cho chính bản thân mình, chuyện đó để lại hậu quả lâu dài vì mình sống với hai đứa con. Một gia đình vắng bóng người đàn bà là sự thiếu cân bằng hiển hiện. Có thể nói, tôi và hai con tôi khi mất Lam là vấp vào một khoảng chống chếnh không chỉ đo bằng thời gian và cảm giác.
- Có lẽ vì thế mà mãi đến tận sau này, anh đã không tha thứ cho Thanh Lam. Anh nói sao?
- Tôi không oán giận Thanh Lam. Mà có gì để tha thứ? Người ta phải làm gì sai thì mình mới cho mình quyền lựa chọn tha thứ hay không chứ? Nhưng tôi tự nhận cái sai đó về mình và thấy dễ dàng hơn. Tôi không dằn vặt theo kiểu tại sao người ta lại làm thế. Tôi cho rằng khi người đàn bà mình yêu ra đi thì lỗi đó là của mình.
- Nhưng với tâm thế bình thản và cách lựa chọn cuộc sống độc thân của anh, điều đó còn hơn một trách cứ. Anh nghĩ sao?
- Quan điểm của tôi là nếu không bình thản để hiểu thì mình sẽ dễ rơi vào trạng thái thù ghét, bức xúc. Tôi không đặt mình vào địa vị người ta vì đơn giản họ không suy nghĩ giống mình. Mà càng cố gắng tránh thù ghét bao nhiêu, mình càng dễ sống bấy nhiêu.
- Mọi người đồn đại ầm ĩ rằng chính quan hệ của anh với ca sĩ Hồng Nhung đã phá vỡ cuộc hôn nhân của vợ chồng anh, thậm chí nó đã làm tổn thương tình bạn từ thuở thiếu thời của Lam và Nhung?
- Để thanh minh thì tôi không có nhu cầu. Nói thẳng ra ở khía cạnh đàn ông, Hồng Nhung không phải là tuýp người tôi thích. Cô ấy càng không phải là người để tôi cần để gây dựng sự nghiệp hay tiếng tăm. Có thể ngược lại, Nhung cũng không cần tôi như một người đàn ông. Nhưng đúng thời điểm đó, nghĩa là khoảng một năm sau khi chia tay Lam, tôi bắt đầu làm việc với Nhung.
Công bằng mà nói, đó là một công việc cho tôi hứng thú. Mâu thuẫn giữa hai cô thì tôi không biết, và nếu có mâu thuẫn thì chắc chắn không phải do tôi. Còn sự kết hợp làm việc, tôi tự do thì người ta muốn cộng tác với tôi. Tôi cũng thực lòng biết ơn Nhung vì khi đang buồn chán, lời đề nghị của Nhung cho tôi cảm hứng sáng tạo rất nhiều.
- Quay trở lại chuyện đổ vỡ, anh nghĩ sao khi Shakespeare cho rằng "nhẹ dạ đích thực tên mi là đàn bà", vì thế sự phản bội của đàn bà thường dễ được tha thứ hơn đàn ông?
- Mỗi phái đều tự tìm cho mình sự biện hộ. Tôi có thể nhân danh đàn ông mà nói rằng sự phản bội của đàn ông mang tính chất ham của lạ hoặc chỉ sex nhất thời chứ anh ta không bao giờ bỏ gia đình. Đàn bà nếu đã phản bội sẽ không đủ tỉnh táo để giữ gia đình. Nhưng đó cũng chỉ là một sự biện hộ. Còn sự phản bội nào cũng có bản chất giống nhau và chỉ được tha thứ khi điều đó không phải là thói quen hay bản chất.
- Quốc Trung bây giờ cảm giác về Thanh Lam khác với Quốc Trung ngày xưa ra sao?
- Thực ra thì vẫn thế. Tôi có thể nói mình là một trong những người biết rõ nhất về khả năng của Thanh Lam, biết rõ cô ấy có gì mạnh và yếu. Còn trong cuộc sống, nhu cầu tình cảm thay đổi theo thời gian rất nhiều. Thời trẻ tôi luôn tìm cách hấp dẫn được các cô gái, để cô này thích mình cô kia thích mình. Còn bây giờ với tôi quan trọng là mình có cảm thấy thích cô ấy hay không, và điều đó quan trọng hơn là được cô ấy thích.
- Nhưng nếu các con anh xin anh một yêu cầu, đó là bố Trung và mẹ Lam về chung sống với nhau. Anh sẽ hành động thế nào?
- Thực ra là không hòa hợp được. Nhiều khi có thể sống với nhau đến già để giữ gìn gia đình cho những đứa con, nhưng với tôi nếu cuộc sống không vui vẻ thực sự thì khó có thể kéo dài sự chung sống được bao lâu. Tôi cũng đã mệt mỏi, càng nhiều tham vọng càng mệt mỏi. Đàn ông ai chẳng vậy, đàn ông độc thân hai con như tôi thì càng mệt mỏi hơn.
Vì con người ta hơn con vật ở chỗ có lý trí và trách nhiệm. Đ' thể nào có cái loại trên đời, cứ n ứng lên là dạng háng ra đ' suy nghĩ đến chồng con và những người thân mình suy nghĩ gì. Em kể cho các bác nghe một chuyện thế này, phố nhà em có một con đường mới làm còn chưa xong nên chưa cho người đi lại nhiều mà chủ yếu là người trong khu đi ra đi vào. Chiều hôm nọ em đi qua thấy có con mèo ngồi trên nắp cống thì nghĩ là của nhà ai chạy ra đấy ngồi. Đến sáng nay đi ra thì nghe mấy bà hàng nước kể đó là con mèo của nhà kia, người ta bảo nó là bị hen nên vứt ra đấy. Con mèo này còn bé, còm nhom nhom, khật khừ ngồi đấy suốt một hôm liên - SUỐT MỘT HÔM LIỀN - không dám chạy đi đâu vì cái nắp cống đấy là trước cửa nhà nó. Đến tối hôm qua thì một cái xe đi tối về chẹt chết nó. Bét cả xác ra đấy. Em không thể tưởng tượng nổi những người chủ của nó nghĩ gì về chuyện ấy?
Chúng ta được sinh ra, được dậy dỗ - có lẽ chỉ mình em và một số ít các bác sinh ra trong thời bao cấp - theo những lý tưởng, sách vở của Cộng Sản hay gì gì đó. Vì vậy chúng ta thực sự tin vào một cuộc sống tốt đẹp. Cái thời bố mẹ chúng ta, không ở đâu có ly dị, có giai gái, đĩ điếm. Thế mà bây giờ những chuyện ấy xảy ra hàng ngày. Em về nhà không biết giải thích với con bé nhà em - năm nay 4 tuổi - như thế nào về chuyện con mèo? Nó hỏi em là sao người ta không nuôi con mèo nữa? Sao không đưa nó đi bác sĩ? Nó rên hừ hừ là bị sốt, phải cho nó uống thuốc? Rồi con sẽ không xuống đường vì con sợ xe, con sẽ chỉ chơi trên vỉa hè...
Em thực sự không hiểu những đứa con của cái con phờ Thanh Lam kia lớn lên chúng nó sẽ nghĩ gì? Chúng nó có thể sẽ chẳng thấy phiền trách gì mẹ nó, chúng nó có thể sẽ chẳng bao giờ có một gia đình hạnh phúc hơn cái gia đình nó đang có để mà so sánh, nhưng một điều không thể phủ nhận là chúng nó không có mẹ. Hay chúng nó cũng sẽ rặn ra một loạt năm sáu đứa trẻ và vứt vung vứt vãi con cái chúng nó như vậy vì mẹ chúng nó cũng như thế? Và con Thanh Lam nó là người người chứ không phải là chó mèo hay chủ của con mèo ở đầu phố nhà em để khi nó n ứng lên thì nó tống cổ bọn con cái nó đi như thế rồi bỏ theo giai. ĐCM, chúng nó bảo là đi theo tiếng gọi tình yêu? Tình yêu hay là tiếng gọi con chim? Vì tình yêu, vậy nó không có tình yêu với con nó à? Vậy chồng nó không yêu nữa thì tình nghĩa chả có cái đe'o gì nữa à?
Thật sự, em từng biết và có kinh nghiệm, rằng tình yêu đôi lứa sẽ không còn nồng thắm nữa sau một vài năm gần gũi, chung sống. Nhưng liệu có phải vì thế mà ai cũng có quyền nói rằng "Tôi không còn tình yêu nữa..." và bỏ đi không cần ngó ngàng đến mọi chuyện khác nữa không? Chúng ta có được phép nuôi một con chó con mèo, nuôi một đứa trẻ con rồi đến khi nó ốm đau hay làm ta chán, ta sẽ quẳng nó ra đường mặc kệ xe cộ, mưa gió mà không bị làm sao không? Các bạn có thể bảo em là sẽ có tòa án lương tâm, sự thật em chẳng bao giờ tin cái lũ ấy chúng nó nghĩ rằng như vậy là sai. Chúng nó sẽ nghĩ rằng chúng nó sống thật với mình và theo bản năng, là đáng khao khát. Chẳng nhẽ bây giờ chúng ta đang sống trong một xã hội như thế? Chẳng nhẽ bây giờ mót đái thì vạch quần ra đái giữa đường? Càng ngày em càng cảm thấy cuộc sống của chúng ta bị biến thành lệch lạc với cái kiểu tuyên truyền lá cải như thế này. Người ta phải học cách sống có trách nhiệm và sống như một người lớn đàng hoàng, trước khi quay lại để biến thành một con lợn n ứng tình chổng mông tứ tung ra cho đàn ông chứ?
Quốc Trung chưa bao giờ oán giận Thanh Lam
"Tiếc người cũ thì không, tôi chẳng đến nỗi dở hơi thế đâu. Tôi cũng chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cho người đàn bà mình định chung sống. Suy nghĩ về một gia đình mới với những ổn định ư? Nói là không thì không đúng nhưng càng ngày tôi càng cảm giác vừa ngại vừa sợ vừa xa dần", nhạc sĩ chia sẻ.
- Khoảng thời gian quá dài sau một sự đổ vỡ không êm ả, lý do gì khiến anh vẫn chưa thực sự tìm được người đàn bà cho mình để xây dựng gia đình mới?
- Thực ra mọi người hay suy diễn, nhưng chuyện lại rất đơn giản. Tình yêu thời tuổi trẻ thiên về bản năng, yêu và tin chắc mình có thể sống với cô gái mà mình yêu cả đời, nhưng càng thêm tuổi càng ngại hơn.
Nhiều người hỏi có phải tôi tiếc thương quá khứ? Tiếc người cũ thì không, tôi chẳng đến nỗi dở hơi thế đâu. Tôi cũng chẳng có tiêu chuẩn cụ thể nào cho người đàn bà mình định chung sống. Suy nghĩ về một gia đình mới với những ổn định ư? Nói là không thì không đúng nhưng càng ngày tôi càng cảm giác vừa ngại vừa sợ vừa xa dần.
- Vậy anh nghĩ sao về chuyện sẽ công khai với những người phụ nữ yêu anh sau Lam rằng anh sẽ không kết hôn với họ?
- Quan hệ tình cảm mà đặt trước giới hạn đó thì rất chán và không có sự tôn trọng. Thực ra tôi không thể hiện mình là người chỉ cần có tình cảm mà không cần gì nữa. Nhưng nếu quan hệ không thể đi xa hơn thì bằng cách này cách khác tôi cũng cho người phụ nữ biết điều đó. Đó cũng là sự đau khổ dằn vặt cho chính tôi chứ không sung sướng như mọi người tưởng tượng đâu.
- Một người đàn ông làm nghệ thuật - riêng điều đó đã bao hàm sự không thể rõ ràng ranh giới giữa lý trí và cảm xúc. Vậy một người như anh thì sao?
- Cũng thế cả thôi. Người ta có thể biết được mình làm gì trong công việc nhưng khó mà bắt đầu, khó mà kiểm soát được cuộc sống, gia đình, tình yêu. Tôi sống với hai đứa bé con tôi mãi, rồi như trở thành thói quen, sống một mình lại thích.
Tôi biết có những người phụ nữ yêu tôi thật lòng, có tình cảm với tôi và bao giờ cũng hướng đến chuyện hôn nhân. Có trường hợp tôi trả lời, có trường hợp tôi phải lẩn tránh. Cũng có thể do tôi yêu chưa đủ đến mức độ sẵn sàng hy sinh mọi thứ. Nhưng cũng có người phụ nữ tôi rất yêu, dù vậy để dẫn đến một gia đình lại quá nhiều vật cản nên tôi không dám đánh đổi.
- Vậy người đàn ông lý trí và cảm xúc Quốc Trung, người đàn ông yêu nhiều mà trước hôn nhân thì luôn ngập ngừng, suy tính... đã lựa chọn Thanh Lam ngày xưa vì điều gì?
- Nói là lựa chọn thì không đúng, vì lựa chọn thì phải có nhiều người, rồi "giữa đám đông chọn lấy một người". Tôi và Lam gắn kết qua công việc rồi yêu nhau 6-7 năm, gắn kết tương đối sâu. Với Thanh Lam, thực ra tôi chưa bao giờ có cảm giác không nắm bắt được người đàn bà ấy. Trong suốt quãng thời gian chung sống tôi đã luôn cảm thấy mình đi đúng hướng và cuộc sống rất êm đẹp.
Khi ấy trẻ và có thể cả hai cùng cảm thấy không thể thiếu được nhau, không thể rời nhau. Để rồi sau này tôi mới hiểu cuộc sống không chỉ có bản năng mà còn cần sự hiểu biết và rất nhiều yếu tố khác nữa. Dù rằng khi nhận ra điều đó thì người đàn bà ấy đã không còn là của mình.
- Cho đến khi đứng trước sự đổ vỡ mà mình không phải là người được quyền chủ động, khi Thanh Lam quyết định ra khỏi cuộc sống của anh, anh thấy thế nào?
- Tất nhiên sau khi chia tay, tôi bị sốc và cảm giác đó kéo dài cũng tương đối. Không chỉ sốc cho chính bản thân mình, chuyện đó để lại hậu quả lâu dài vì mình sống với hai đứa con. Một gia đình vắng bóng người đàn bà là sự thiếu cân bằng hiển hiện. Có thể nói, tôi và hai con tôi khi mất Lam là vấp vào một khoảng chống chếnh không chỉ đo bằng thời gian và cảm giác.
- Có lẽ vì thế mà mãi đến tận sau này, anh đã không tha thứ cho Thanh Lam. Anh nói sao?
- Tôi không oán giận Thanh Lam. Mà có gì để tha thứ? Người ta phải làm gì sai thì mình mới cho mình quyền lựa chọn tha thứ hay không chứ? Nhưng tôi tự nhận cái sai đó về mình và thấy dễ dàng hơn. Tôi không dằn vặt theo kiểu tại sao người ta lại làm thế. Tôi cho rằng khi người đàn bà mình yêu ra đi thì lỗi đó là của mình.
- Nhưng với tâm thế bình thản và cách lựa chọn cuộc sống độc thân của anh, điều đó còn hơn một trách cứ. Anh nghĩ sao?
- Quan điểm của tôi là nếu không bình thản để hiểu thì mình sẽ dễ rơi vào trạng thái thù ghét, bức xúc. Tôi không đặt mình vào địa vị người ta vì đơn giản họ không suy nghĩ giống mình. Mà càng cố gắng tránh thù ghét bao nhiêu, mình càng dễ sống bấy nhiêu.
- Mọi người đồn đại ầm ĩ rằng chính quan hệ của anh với ca sĩ Hồng Nhung đã phá vỡ cuộc hôn nhân của vợ chồng anh, thậm chí nó đã làm tổn thương tình bạn từ thuở thiếu thời của Lam và Nhung?
- Để thanh minh thì tôi không có nhu cầu. Nói thẳng ra ở khía cạnh đàn ông, Hồng Nhung không phải là tuýp người tôi thích. Cô ấy càng không phải là người để tôi cần để gây dựng sự nghiệp hay tiếng tăm. Có thể ngược lại, Nhung cũng không cần tôi như một người đàn ông. Nhưng đúng thời điểm đó, nghĩa là khoảng một năm sau khi chia tay Lam, tôi bắt đầu làm việc với Nhung.
Công bằng mà nói, đó là một công việc cho tôi hứng thú. Mâu thuẫn giữa hai cô thì tôi không biết, và nếu có mâu thuẫn thì chắc chắn không phải do tôi. Còn sự kết hợp làm việc, tôi tự do thì người ta muốn cộng tác với tôi. Tôi cũng thực lòng biết ơn Nhung vì khi đang buồn chán, lời đề nghị của Nhung cho tôi cảm hứng sáng tạo rất nhiều.
- Quay trở lại chuyện đổ vỡ, anh nghĩ sao khi Shakespeare cho rằng "nhẹ dạ đích thực tên mi là đàn bà", vì thế sự phản bội của đàn bà thường dễ được tha thứ hơn đàn ông?
- Mỗi phái đều tự tìm cho mình sự biện hộ. Tôi có thể nhân danh đàn ông mà nói rằng sự phản bội của đàn ông mang tính chất ham của lạ hoặc chỉ sex nhất thời chứ anh ta không bao giờ bỏ gia đình. Đàn bà nếu đã phản bội sẽ không đủ tỉnh táo để giữ gia đình. Nhưng đó cũng chỉ là một sự biện hộ. Còn sự phản bội nào cũng có bản chất giống nhau và chỉ được tha thứ khi điều đó không phải là thói quen hay bản chất.
- Quốc Trung bây giờ cảm giác về Thanh Lam khác với Quốc Trung ngày xưa ra sao?
- Thực ra thì vẫn thế. Tôi có thể nói mình là một trong những người biết rõ nhất về khả năng của Thanh Lam, biết rõ cô ấy có gì mạnh và yếu. Còn trong cuộc sống, nhu cầu tình cảm thay đổi theo thời gian rất nhiều. Thời trẻ tôi luôn tìm cách hấp dẫn được các cô gái, để cô này thích mình cô kia thích mình. Còn bây giờ với tôi quan trọng là mình có cảm thấy thích cô ấy hay không, và điều đó quan trọng hơn là được cô ấy thích.
- Nhưng nếu các con anh xin anh một yêu cầu, đó là bố Trung và mẹ Lam về chung sống với nhau. Anh sẽ hành động thế nào?
- Thực ra là không hòa hợp được. Nhiều khi có thể sống với nhau đến già để giữ gìn gia đình cho những đứa con, nhưng với tôi nếu cuộc sống không vui vẻ thực sự thì khó có thể kéo dài sự chung sống được bao lâu. Tôi cũng đã mệt mỏi, càng nhiều tham vọng càng mệt mỏi. Đàn ông ai chẳng vậy, đàn ông độc thân hai con như tôi thì càng mệt mỏi hơn.