Tequila
02-10-06, 01:20
Gái sao mà ngu và dốt quá thế nhỉ các bác em?
Các bác, mới có câu chuyện diễn ra cách đây vài chục phút khiến em thấy éo le thế đ'o nào, thành ra muốn lên đây kể với các bác. Em thì hồng tím thành mẹ nó bản chất rồi. Mà em hồng tím thế cũng bởi vì cuộc sống của em luôn diễn ra các câu chuyện hồng tím. Và câu chuyện nhỏ li ti mà em kể với các bác đây, cũng là một trong những câu chuyện nhảm nhí em thường hay gặp phải. Tuy nhiên cũng phải nói là chuyện này 4` chả khác gì mấy chuyện bịa tầm phào trên báo Phụ Nữ.
***
Dài dòng tí cho nó có không khí.
Em các bác được bạn bè trêu đùa là có số phát về điền trạch, bởi trong một năm qua lang thang đi thuê nhà ở một mình, tòan tìm được những căn nhà ngon lành vườn tược đất đai rộng rãi, sáng dậy nghe chim hót tối về ngắm trăng sao. Trước em ở bên kia sông Đuống, sáng chạy xe hết ga mất 15 phút mới tới được Chương Dương, nhưng bù lại con đường đê một bên là sông một bên là cánh đồng rộng hút mắt. Nhà đó của một đại ca cho em tới tá túc, đằng trước là hàng cau phía sau là vườn quả, sáng chim hót đánh thức dậy, tối ngồi trước thềm ngắm trăng hút thuốc không khí phảng phất hương ngọc lan quyện với mùi phân bò. Chỗ đó xứng làm nơi các bạn em mỗi cuối tuần tới uống rượu chơi nhạc đọc sách tán nhảm. Sau, vì vài việc không may mà em phải chuyển đi, thật là tiếc rẻ vô cùng. Tuy nhiên em lại kiếm được căn nhà ở bên sông, có điều là sông Kim Ngưu hôi rình. Nhà đó khi em tới, chỉ là một khoảng đất hoang tàn gạch đá cây dại và một gian nhà cấp 4 rách nát ẩm thấp. Em gọi bạn bè giúp một tay dọn dẹp sạch sẽ, tự nhiên thành ra một chỗ mà ai tới cũng phải tấm tắc khen. Giữa một khu chật chội bụi bặm bậc nhất của Hà Nội, lại có một khoảnh sân rợp bóng cây mát mẻ, tuyệt đối yên tĩnh, khi nắng có thể bày bàn ghế ra sân mời bạn uống cafe, khi mưa có thể dọn bàn vào trong nhà ngồi trên ván gỗ uống vodka bên ngoài trời ầm ào mưa gió. Em ở đó nửa năm trời, không giao du với hàng xóm láng giềng, góc sân khoảng trời của em là chốn riêng tư hoàn hảo chỉ có gái và anh em thân thiết mới có quyền bước tới.
Tháng vừa rồi thằng em trai em sau thời gian vật vờ bỗng chí khí nam nhi nổi lên mạnh mẽ, từ giã gia đình một mình tay trắng khăn gói vào nam lập cbn nghiệp. Thế là cả căn nhà rộng như cái đình bỗng chỉ còn lại cha mẹ già. Dẫu vẫn muốn được tự do một mình một cõi, song em không thể không trở về nhà dù các cụ không hề yêu cầu. Em phải rời bỏ góc sân khoảng trời của mình, bàn giao lại cho thằng bạn thân cũng là một thằng hâm đơ hoành tráng người nam mà một mình ra bắc lập cbn nghiệp.
Tối nay khi đã muộn muộn, em tới thăm nó xem nó ở ra sao. Hai thằng kê bàn ra sân hóng gió uống cafe hút thuốc, để đèn sân lờ mờ tối trong nhà vọng ra tiếng Jazz nhè nhẹ. Đang phê bỗng cửa sổ tầng 3 nhà bên có bóng gái thập thò, bàn tay vẫy gọi hồi lâu, rồi một tờ giấy trắng rơi xuống ngọn cây đu đủ, rung rinh một chút rồi rụng nhẹ xuống chân em. Mở ra đọc thì là nét chữ con gái học trò "Ai đó ở dưới kia có lòng tốt thì giúp em với, nếu giúp thì gật đầu đừng nói gì sẽ bị phát hiện. Em xin cảm ơn, em sẽ đền đáp bằng tất cả những gì em có thể".
Gái nói "Tất cả những gì có thể" là cái gì các bác em? Em thì lập tức nghĩ ngay tới một số thứ.
***
Quên kể rằng bao quanh khoảng sân của em là những ngôi nhà ba bốn tầng. Nhà sát vách gần đây bỗng có tiếng gái giọng miền Tây ý ới đêm khuya. Giọng miền Tây các bác em ạ, mà ngòai phố kia cách vài chục mét san sát những doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực thư giãn. Em toàn đùa với các bạn em là: hình như ở cạnh nhà tao có doanh nghiệp, có lẽ tao nên trổ một cái cổng sang ngõ đó và đăng ký vé tháng. Vì thế khi nhận được mảnh giấy từ trên ô cửa mà cô gái trẻ ném xuống, em và thằng bạn nhìn nhau tò mò, rồi quyết định cứ để xem chuyện gì tiếp theo. Em đoán rằng, chắc là chuyện đại loại một em mới vào nghề chưa ngoan bị chủ nó nhốt bỏ đói.
Mảnh giấy thứ hai nói: "Ngoài ngõ có người chờ em. Anh làm ơn ra xem giùm, gọi họ vào sân nhà anh em có thứ vô cùng quan trọng muốn gửi ngay trong tối nay, chậm hơn sợ rằng quá muộn". Em gật đầu nhận lời, song cảnh giác chẳng thừa, bảo thằng bạn chờ trong nhà thủ sẵn đồ đạc gì đó, tao ra ngòai xem mặt mũi bọn chúng thế nào rồi mới cho vào nhà. Ra tới ngõ, chẳng thấy thằng nào cả. Quay về lắc đầu ra hiệu với cô gái, uống cafe tiếp.
Mảnh giấy thứ ba nói: "Nếu thế anh làm ơn gọi số xxx gặp A hoặc số yyy gặp B, nói có H nhắn tới đây, H có thứ rất mực quan trọng cần gửi cho họ". Gọi số thứ nhất không liên lạc được. Gọi số thứ hai thì "anh nhầm máy rồi, tôi không phải tên B và tôi đang ở Hưng Yên", tuy nhiên nghe giọng thì biết chẳng nhầm nhọt gì cả. Em với thằng bạn lại đoán rằng chắc nàng Kiều non này gặp được chú Mã Giám Sinh nào đó thề bồi các kiểu linh tinh. Giờ đột nhiên đêm hôm mình gọi điện cho Mã, đm cho tiền Mã cũng đ'o dám nhận.
Gái vẫn ở trên cửa sổ đau đáu những mảnh giấy học trò. Mảnh giấy thứ tư, mảnh giấy thứ năm... Em và thằng bạn em vốn đều là dân từng lang thang cả, cảnh đời cảnh người cũng đã gặp nhiều. Những mảnh giấy ấy dù sao cũng không thể không làm bọn em suy nghĩ. Vả lại, chuyện này không giống những thứ hàng ngày vẫn diễn ra.
Mảnh giấy thứ bảy đầy niềm tin và hy vọng, nhờ em chuyển giúp tận tay người nào đó một vật. "Anh chắc là người tốt em tin anh, nhờ anh chuyển tới tận tay người đó em biết ơn lắm lắm anh ơi". Em cười với thằng bạn, sao mình ghét bọn người tốt thế mà đ'o gì vẫn có đứa bảo mình là người tốt.
Mảnh giấy thứ tám là địa chỉ: điếm canh đê số 19 Thanh Trì.
Em ngước lên cửa sổ ra hiệu nhắn rằng em sẽ giúp. Mảnh giấy thứ chín rơi xuống, sau đó là một phong bì dày.
Em bảo thằng bạn cầm phong bì vào nhà kiểm kỹ xem là gì. Đ'o cần lịch sự xé cả phong bì ra mà kiểm tra bên trong. Chỉ có thư, thư, và lọn tóc dài bọc trong mảnh giấy. Bạn em đọc liếc qua bảo:
- Con này nó bị nhốt nhiều ngày rồi đấy, điếm 19 là cái gì thế mày?
- Điếm 19 là cái trạm canh đê số 19. Tao có lãng mạn lãng xẹt gì đi nữa thì tầm này cũng không dở người tới mức lò mò tới cái điếm canh heo hút giữa đêm hôm, lại để gặp mấy thằng Mã ranh nhỡ nó vui lên cho một dao thì bạn ơi mình đi nhé.
Em nói với bạn rằng, "cứ để đèn đó cho em Kiều trên kia yên tâm, cũng tới giờ muộn tao phải về, sẽ đọc kỹ những tờ giấy này và gọi lại cho mày sau. Nếu thật sự có gì đó nghiêm trọng mình không đành lòng thì mình sẽ tự nghĩ cách cứu con bé, chứ điếm 19 chả giải quyết gì đâu".
***
Khi em có thể ngồi yên ở đây, mặc cô bé con vẫn đang ngong ngóng đợi trên cửa sổ nhìn xuống mảnh sân ấy, thì các bác cũng hiểu rằng việc chả có gì quan trọng và chẳng có cảnh đời thê lương nào cần sự lãng mạn của em giải cứu. Em trở về nhà và đọc những bức thư trong đó. Những lá thư rối rắm của gái, thiết tha và khờ dại của gái, một câu chuyện ngu ngốc của gái, không giống với cái em tưởng tượng về nàng Kiều non bị nhốt trên gác đợi chàng Mã tới cứu.
Thì ra ngôi nhà đó không phải là doanh nghiệp giải trí, mà là một gia đình người Nam ra bắc lập cbn nghiệp. Nàng Kiều trên ô cửa là một cô bé chưa vị thành niên, mới chập chững vào lớp 10. Hai số điện thoại mà cô bé viết vào giấy ném cho em, một số là của cậu bạn cùng lớp (mà cậu ta không dám nhận lúc em gọi điện), số còn lại là của hoàng tử bạch mã mối tình đầu của cô bé. Hoàng tử bạch mã tán tỉnh cô bé, đưa cô bé trốn khỏi nhà cha mẹ, chén thịt cô bé (các bác có ghen tị với chàng hoàng tử giống như em không). Sau nỗ lực của cha mẹ và những người đàn ông trong gia đình, cô bé được tìm về. Cha mẹ cô bé cũng tới công an phường điều tra. Thì ra Hoàng tử bạch mã đã có vợ, vô công rồi nghề chơi bời trác táng, đánh vợ sảy thai đuổi vợ khỏi nhà, và điều quan trọng là Hoàng tử nghiện lòi tĩ.
Cô bé bị bắt về nhưng vẫn rình mò trốn đi, cha mẹ phải bắt nghỉ học nhốt trên gác, dọa rằng nếu vớ vẩn sẽ kiện cho Hoàng Tử đi tù luôn. Cô bé cứ ở trên gác ngóng chờ, viết thư rằng anh cần phải thay đổi phải làm lại cuộc đời, rằng nếu anh yêu em thì hãy tới quỳ xuống xin cha mẹ em, một lần không được thì lần thứ hai thứ ba.
"Em tin vào tình yêu của chúng ta, tin rằng anh sẽ quay đầu làm lại cuộc đời, tin rằng rồi tình yêu của chúng ta sẽ khiến cha mẹ em mềm lòng. Em đã là của anh rồi, và mãi mãi là người vợ của anh..."
"Anh ơi em cô đơn lắm. Em nhớ anh lắm. Mệt quá em thiếp đi, đêm tỉnh giấc sờ soạng trong bóng tối mới nhớ ra là mình đang bị nhốt trong phòng, không có anh, không còn được ở bên anh đêm cũng như ngày, không được ngủ trong vòng tay của anh..." (Mk Hải đăng Thăng Long ta có khi nên nghiện đi một tí thì may ra tán được gái trẻ đẹp mà chén).
"Anh ơi giờ này anh ở đâu, có chơi bời trác táng gì không. Anh hư lắm, nhưng em yêu anh vô cùng, em không thể thiếu anh. Em tin anh sẽ đứng dậy làm người đàng hoàng. Anh cứ lánh đi vài ngày cho cha mẹ em nguôi giận rồi mình sẽ tìm cách chứng minh tình yêu chân thật của mình..."
...vân vân và vân vân...
***
Giờ này cô bé vẫn đang trên ô cửa sổ mong ngóng em - người đưa tin đáng tin cậy - trở về, còn em ngồi viết bài post Thăng Long. Em có bị điên đ'o đâu mà nửa đêm mò ra cái điếm canh số 19 hoang hút bỏ mẹ nào đó, để tìm gặp một thằng nghiện đang lẩn trốn vì sợ bị bắt tội giao cấu với trẻ vị thành niên. Nhưng thật lòng em vẫn thấy áy náy. Lòng tin của sếp, em còn không dám không coi trọng, nữa là lòng tin của gái, nhất là một gái trẻ gần như một cô bé con và bấu víu lấy em như bấu víu lấy một cơ hội duy nhất cho tình yêu đầu đời.
Em gọi điện cho thằng bạn em, nhờ nó ra sân nói chuyện điện thoại thật to để cô bé nghe được. Làm thế nào đó cho cô bé hiểu rằng tuy em không tìm thấy người ở điếm canh 19 nhưng đã liên lạc được với số điện thoại cậu bạn cùng lớp. Em muốn cô bé có thể ngủ đi một giấc với niềm hy vọng nào đó. Mai em sẽ tính sau, mà có lẽ chả cần em phải tính, cha mẹ cô bé làm thế là quá đúng rồi còn gì nữa.
Và quả thực em đã gọi điện thoại cho cậu kia. Em bảo cậu ta không phải ngại, cứ cầm máy nghe em nói xong đã. Em nói một lèo rằng em chả biết chuyện này là cái đ'o gì, nhưng nếu chuyện này là quan trọng đối với cậu, và cô bé H kia quả thực là bạn của cậu, thì cậu tự biết phải làm gì cho tốt, cứ liên lạc lại với tôi. Cậu ta có vẻ muốn gặp luôn nhưng lại thấy sợ vì khuya rồi, và hẹn đến trưa mai có thể gặp thì gặp.
Giờ em đi ngủ đã. Ngày mai em sẽ nghĩ xem có cần phải đến gặp cậu bạn cùng lớp của cô bé hay không? Nên hay không nhỉ? Chuyển giùm cho cô bé tới Hoàng tử bạch mã những lá thư đẫm nước mắt và tình yêu thương, cùng với một lọn tóc thề con gái. Hay là cứ thế vứt đi?
***
Gái công nhận ngu các bác nhỉ! Giá kể không phải là theo thằng Hoàng tử bạch mã nghiện đang rúc ở điếm 19 Thanh Trì, mà theo mấy thằng Hải đăng 4` Thăng Long như Gấu già Phương Thảo Đíp điếc cho chúng nó chén thì em còn thấy đỡ éo le một tí.
Các bác, mới có câu chuyện diễn ra cách đây vài chục phút khiến em thấy éo le thế đ'o nào, thành ra muốn lên đây kể với các bác. Em thì hồng tím thành mẹ nó bản chất rồi. Mà em hồng tím thế cũng bởi vì cuộc sống của em luôn diễn ra các câu chuyện hồng tím. Và câu chuyện nhỏ li ti mà em kể với các bác đây, cũng là một trong những câu chuyện nhảm nhí em thường hay gặp phải. Tuy nhiên cũng phải nói là chuyện này 4` chả khác gì mấy chuyện bịa tầm phào trên báo Phụ Nữ.
***
Dài dòng tí cho nó có không khí.
Em các bác được bạn bè trêu đùa là có số phát về điền trạch, bởi trong một năm qua lang thang đi thuê nhà ở một mình, tòan tìm được những căn nhà ngon lành vườn tược đất đai rộng rãi, sáng dậy nghe chim hót tối về ngắm trăng sao. Trước em ở bên kia sông Đuống, sáng chạy xe hết ga mất 15 phút mới tới được Chương Dương, nhưng bù lại con đường đê một bên là sông một bên là cánh đồng rộng hút mắt. Nhà đó của một đại ca cho em tới tá túc, đằng trước là hàng cau phía sau là vườn quả, sáng chim hót đánh thức dậy, tối ngồi trước thềm ngắm trăng hút thuốc không khí phảng phất hương ngọc lan quyện với mùi phân bò. Chỗ đó xứng làm nơi các bạn em mỗi cuối tuần tới uống rượu chơi nhạc đọc sách tán nhảm. Sau, vì vài việc không may mà em phải chuyển đi, thật là tiếc rẻ vô cùng. Tuy nhiên em lại kiếm được căn nhà ở bên sông, có điều là sông Kim Ngưu hôi rình. Nhà đó khi em tới, chỉ là một khoảng đất hoang tàn gạch đá cây dại và một gian nhà cấp 4 rách nát ẩm thấp. Em gọi bạn bè giúp một tay dọn dẹp sạch sẽ, tự nhiên thành ra một chỗ mà ai tới cũng phải tấm tắc khen. Giữa một khu chật chội bụi bặm bậc nhất của Hà Nội, lại có một khoảnh sân rợp bóng cây mát mẻ, tuyệt đối yên tĩnh, khi nắng có thể bày bàn ghế ra sân mời bạn uống cafe, khi mưa có thể dọn bàn vào trong nhà ngồi trên ván gỗ uống vodka bên ngoài trời ầm ào mưa gió. Em ở đó nửa năm trời, không giao du với hàng xóm láng giềng, góc sân khoảng trời của em là chốn riêng tư hoàn hảo chỉ có gái và anh em thân thiết mới có quyền bước tới.
Tháng vừa rồi thằng em trai em sau thời gian vật vờ bỗng chí khí nam nhi nổi lên mạnh mẽ, từ giã gia đình một mình tay trắng khăn gói vào nam lập cbn nghiệp. Thế là cả căn nhà rộng như cái đình bỗng chỉ còn lại cha mẹ già. Dẫu vẫn muốn được tự do một mình một cõi, song em không thể không trở về nhà dù các cụ không hề yêu cầu. Em phải rời bỏ góc sân khoảng trời của mình, bàn giao lại cho thằng bạn thân cũng là một thằng hâm đơ hoành tráng người nam mà một mình ra bắc lập cbn nghiệp.
Tối nay khi đã muộn muộn, em tới thăm nó xem nó ở ra sao. Hai thằng kê bàn ra sân hóng gió uống cafe hút thuốc, để đèn sân lờ mờ tối trong nhà vọng ra tiếng Jazz nhè nhẹ. Đang phê bỗng cửa sổ tầng 3 nhà bên có bóng gái thập thò, bàn tay vẫy gọi hồi lâu, rồi một tờ giấy trắng rơi xuống ngọn cây đu đủ, rung rinh một chút rồi rụng nhẹ xuống chân em. Mở ra đọc thì là nét chữ con gái học trò "Ai đó ở dưới kia có lòng tốt thì giúp em với, nếu giúp thì gật đầu đừng nói gì sẽ bị phát hiện. Em xin cảm ơn, em sẽ đền đáp bằng tất cả những gì em có thể".
Gái nói "Tất cả những gì có thể" là cái gì các bác em? Em thì lập tức nghĩ ngay tới một số thứ.
***
Quên kể rằng bao quanh khoảng sân của em là những ngôi nhà ba bốn tầng. Nhà sát vách gần đây bỗng có tiếng gái giọng miền Tây ý ới đêm khuya. Giọng miền Tây các bác em ạ, mà ngòai phố kia cách vài chục mét san sát những doanh nghiệp hoạt động trong lĩnh vực thư giãn. Em toàn đùa với các bạn em là: hình như ở cạnh nhà tao có doanh nghiệp, có lẽ tao nên trổ một cái cổng sang ngõ đó và đăng ký vé tháng. Vì thế khi nhận được mảnh giấy từ trên ô cửa mà cô gái trẻ ném xuống, em và thằng bạn nhìn nhau tò mò, rồi quyết định cứ để xem chuyện gì tiếp theo. Em đoán rằng, chắc là chuyện đại loại một em mới vào nghề chưa ngoan bị chủ nó nhốt bỏ đói.
Mảnh giấy thứ hai nói: "Ngoài ngõ có người chờ em. Anh làm ơn ra xem giùm, gọi họ vào sân nhà anh em có thứ vô cùng quan trọng muốn gửi ngay trong tối nay, chậm hơn sợ rằng quá muộn". Em gật đầu nhận lời, song cảnh giác chẳng thừa, bảo thằng bạn chờ trong nhà thủ sẵn đồ đạc gì đó, tao ra ngòai xem mặt mũi bọn chúng thế nào rồi mới cho vào nhà. Ra tới ngõ, chẳng thấy thằng nào cả. Quay về lắc đầu ra hiệu với cô gái, uống cafe tiếp.
Mảnh giấy thứ ba nói: "Nếu thế anh làm ơn gọi số xxx gặp A hoặc số yyy gặp B, nói có H nhắn tới đây, H có thứ rất mực quan trọng cần gửi cho họ". Gọi số thứ nhất không liên lạc được. Gọi số thứ hai thì "anh nhầm máy rồi, tôi không phải tên B và tôi đang ở Hưng Yên", tuy nhiên nghe giọng thì biết chẳng nhầm nhọt gì cả. Em với thằng bạn lại đoán rằng chắc nàng Kiều non này gặp được chú Mã Giám Sinh nào đó thề bồi các kiểu linh tinh. Giờ đột nhiên đêm hôm mình gọi điện cho Mã, đm cho tiền Mã cũng đ'o dám nhận.
Gái vẫn ở trên cửa sổ đau đáu những mảnh giấy học trò. Mảnh giấy thứ tư, mảnh giấy thứ năm... Em và thằng bạn em vốn đều là dân từng lang thang cả, cảnh đời cảnh người cũng đã gặp nhiều. Những mảnh giấy ấy dù sao cũng không thể không làm bọn em suy nghĩ. Vả lại, chuyện này không giống những thứ hàng ngày vẫn diễn ra.
Mảnh giấy thứ bảy đầy niềm tin và hy vọng, nhờ em chuyển giúp tận tay người nào đó một vật. "Anh chắc là người tốt em tin anh, nhờ anh chuyển tới tận tay người đó em biết ơn lắm lắm anh ơi". Em cười với thằng bạn, sao mình ghét bọn người tốt thế mà đ'o gì vẫn có đứa bảo mình là người tốt.
Mảnh giấy thứ tám là địa chỉ: điếm canh đê số 19 Thanh Trì.
Em ngước lên cửa sổ ra hiệu nhắn rằng em sẽ giúp. Mảnh giấy thứ chín rơi xuống, sau đó là một phong bì dày.
Em bảo thằng bạn cầm phong bì vào nhà kiểm kỹ xem là gì. Đ'o cần lịch sự xé cả phong bì ra mà kiểm tra bên trong. Chỉ có thư, thư, và lọn tóc dài bọc trong mảnh giấy. Bạn em đọc liếc qua bảo:
- Con này nó bị nhốt nhiều ngày rồi đấy, điếm 19 là cái gì thế mày?
- Điếm 19 là cái trạm canh đê số 19. Tao có lãng mạn lãng xẹt gì đi nữa thì tầm này cũng không dở người tới mức lò mò tới cái điếm canh heo hút giữa đêm hôm, lại để gặp mấy thằng Mã ranh nhỡ nó vui lên cho một dao thì bạn ơi mình đi nhé.
Em nói với bạn rằng, "cứ để đèn đó cho em Kiều trên kia yên tâm, cũng tới giờ muộn tao phải về, sẽ đọc kỹ những tờ giấy này và gọi lại cho mày sau. Nếu thật sự có gì đó nghiêm trọng mình không đành lòng thì mình sẽ tự nghĩ cách cứu con bé, chứ điếm 19 chả giải quyết gì đâu".
***
Khi em có thể ngồi yên ở đây, mặc cô bé con vẫn đang ngong ngóng đợi trên cửa sổ nhìn xuống mảnh sân ấy, thì các bác cũng hiểu rằng việc chả có gì quan trọng và chẳng có cảnh đời thê lương nào cần sự lãng mạn của em giải cứu. Em trở về nhà và đọc những bức thư trong đó. Những lá thư rối rắm của gái, thiết tha và khờ dại của gái, một câu chuyện ngu ngốc của gái, không giống với cái em tưởng tượng về nàng Kiều non bị nhốt trên gác đợi chàng Mã tới cứu.
Thì ra ngôi nhà đó không phải là doanh nghiệp giải trí, mà là một gia đình người Nam ra bắc lập cbn nghiệp. Nàng Kiều trên ô cửa là một cô bé chưa vị thành niên, mới chập chững vào lớp 10. Hai số điện thoại mà cô bé viết vào giấy ném cho em, một số là của cậu bạn cùng lớp (mà cậu ta không dám nhận lúc em gọi điện), số còn lại là của hoàng tử bạch mã mối tình đầu của cô bé. Hoàng tử bạch mã tán tỉnh cô bé, đưa cô bé trốn khỏi nhà cha mẹ, chén thịt cô bé (các bác có ghen tị với chàng hoàng tử giống như em không). Sau nỗ lực của cha mẹ và những người đàn ông trong gia đình, cô bé được tìm về. Cha mẹ cô bé cũng tới công an phường điều tra. Thì ra Hoàng tử bạch mã đã có vợ, vô công rồi nghề chơi bời trác táng, đánh vợ sảy thai đuổi vợ khỏi nhà, và điều quan trọng là Hoàng tử nghiện lòi tĩ.
Cô bé bị bắt về nhưng vẫn rình mò trốn đi, cha mẹ phải bắt nghỉ học nhốt trên gác, dọa rằng nếu vớ vẩn sẽ kiện cho Hoàng Tử đi tù luôn. Cô bé cứ ở trên gác ngóng chờ, viết thư rằng anh cần phải thay đổi phải làm lại cuộc đời, rằng nếu anh yêu em thì hãy tới quỳ xuống xin cha mẹ em, một lần không được thì lần thứ hai thứ ba.
"Em tin vào tình yêu của chúng ta, tin rằng anh sẽ quay đầu làm lại cuộc đời, tin rằng rồi tình yêu của chúng ta sẽ khiến cha mẹ em mềm lòng. Em đã là của anh rồi, và mãi mãi là người vợ của anh..."
"Anh ơi em cô đơn lắm. Em nhớ anh lắm. Mệt quá em thiếp đi, đêm tỉnh giấc sờ soạng trong bóng tối mới nhớ ra là mình đang bị nhốt trong phòng, không có anh, không còn được ở bên anh đêm cũng như ngày, không được ngủ trong vòng tay của anh..." (Mk Hải đăng Thăng Long ta có khi nên nghiện đi một tí thì may ra tán được gái trẻ đẹp mà chén).
"Anh ơi giờ này anh ở đâu, có chơi bời trác táng gì không. Anh hư lắm, nhưng em yêu anh vô cùng, em không thể thiếu anh. Em tin anh sẽ đứng dậy làm người đàng hoàng. Anh cứ lánh đi vài ngày cho cha mẹ em nguôi giận rồi mình sẽ tìm cách chứng minh tình yêu chân thật của mình..."
...vân vân và vân vân...
***
Giờ này cô bé vẫn đang trên ô cửa sổ mong ngóng em - người đưa tin đáng tin cậy - trở về, còn em ngồi viết bài post Thăng Long. Em có bị điên đ'o đâu mà nửa đêm mò ra cái điếm canh số 19 hoang hút bỏ mẹ nào đó, để tìm gặp một thằng nghiện đang lẩn trốn vì sợ bị bắt tội giao cấu với trẻ vị thành niên. Nhưng thật lòng em vẫn thấy áy náy. Lòng tin của sếp, em còn không dám không coi trọng, nữa là lòng tin của gái, nhất là một gái trẻ gần như một cô bé con và bấu víu lấy em như bấu víu lấy một cơ hội duy nhất cho tình yêu đầu đời.
Em gọi điện cho thằng bạn em, nhờ nó ra sân nói chuyện điện thoại thật to để cô bé nghe được. Làm thế nào đó cho cô bé hiểu rằng tuy em không tìm thấy người ở điếm canh 19 nhưng đã liên lạc được với số điện thoại cậu bạn cùng lớp. Em muốn cô bé có thể ngủ đi một giấc với niềm hy vọng nào đó. Mai em sẽ tính sau, mà có lẽ chả cần em phải tính, cha mẹ cô bé làm thế là quá đúng rồi còn gì nữa.
Và quả thực em đã gọi điện thoại cho cậu kia. Em bảo cậu ta không phải ngại, cứ cầm máy nghe em nói xong đã. Em nói một lèo rằng em chả biết chuyện này là cái đ'o gì, nhưng nếu chuyện này là quan trọng đối với cậu, và cô bé H kia quả thực là bạn của cậu, thì cậu tự biết phải làm gì cho tốt, cứ liên lạc lại với tôi. Cậu ta có vẻ muốn gặp luôn nhưng lại thấy sợ vì khuya rồi, và hẹn đến trưa mai có thể gặp thì gặp.
Giờ em đi ngủ đã. Ngày mai em sẽ nghĩ xem có cần phải đến gặp cậu bạn cùng lớp của cô bé hay không? Nên hay không nhỉ? Chuyển giùm cho cô bé tới Hoàng tử bạch mã những lá thư đẫm nước mắt và tình yêu thương, cùng với một lọn tóc thề con gái. Hay là cứ thế vứt đi?
***
Gái công nhận ngu các bác nhỉ! Giá kể không phải là theo thằng Hoàng tử bạch mã nghiện đang rúc ở điếm 19 Thanh Trì, mà theo mấy thằng Hải đăng 4` Thăng Long như Gấu già Phương Thảo Đíp điếc cho chúng nó chén thì em còn thấy đỡ éo le một tí.